Tôi viết câu chuyện này đã từ rất lâu. Câu chuyện được lấy cảm hứng từ một cô gái rất đáng yêu - một người bạn đặc biệt của tôi.
Tôi đã lo lắng rằng, khi viết xong câu chuyện này, sẽ chẳng ai hiểu nó cả. Nếu không đọc nó một cách kỹ càng. Bởi bản thân câu chuyện này ở ngoài đời cũng rất chi là... khó hiểu.
Nhưng tôi chưa bao giờ phủ nhận một câu chuyện khó hiểu thì sẽ không dễ thương.
"Yêu một Hoàng tử Ếch" thật sự rất dễ thương - y như cô bạn ngoài đời của tôi vậy
1. Khi chúng ta hiểu mọi thứ đều có thể đổi thay.
Anh, người em yêu nhất nhất trên đời. Cuộc đời thật lắm điều kì lạ. Khi em chưa gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ buộc cuộc đời mình với ai đó. Em thích bay nhảy hơn. Em yêu sự tự do của một cô gái độc thân. Em yêu cái cảm giác nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay mình, không chút suy nghĩ, không chút đắn đo – khi làm những điều mình muốn.
Rồi anh đến. Và làm em yêu anh. Yêu như chưa bao giờ có thể yêu ai hơn thế. Rốt cuộc thì em và anh cũng chỉ là hai người xa lạ, tìm đến với nhau trong cuộc đời này. Thế mà tại sao nhỉ, tại sao em lại yêu anh hơn cả sự tự do. Yêu anh hơn cả chính em nữa. Em có thể vì anh mà ném “cái cảm giác nắm giữ tất cả trong tay” vào biển cả, để nước biển nuốt trọn nó trong những con sóng... Vì em hiểu, khi em yêu anh rồi, em sẽ không còn có được cảm giác ấy nữa. Em sẽ không thể tự do như em vẫn vậy, ngông nghênh như em vẫn thế, ngạo nghễ nhìn cuộc đời, không thể chợt hứng là chợt làm. Thời gian của em không còn là của riêng em nữa. Tâm trạng của em không còn là của riêng em nữa. Cả niềm vui sướng, nỗi giận hờn của em cũng không còn là của riêng em nữa. Luôn có anh tồn tại trong xúc cảm của em, trong mọi thứ thuộc về em. Nên, sẽ chẳng còn gì thuộc về em trọn vẹn... Trừ anh!
Đôi khi em hay nghĩ: Ba mẹ chúng ta sinh ra chúng ta. Nhưng lỡ như một ngày, ba mẹ chúng ta mất đi... Chúng ta sẽ buồn đau, sẽ tang thương... Nhưng chúng ta lại chẳng bao giờ nghĩ đến việc chúng ta sẽ chết theo ba mẹ. Thế mà với người chúng ta yêu, nếu người ấy chết đi, thì dễ lắm, ta sẽ tự tử (hoặc nghĩ đến việc tự tử) theo họ. Thật thế! Trong khi người yêu chúng ta có thể chẳng nuôi nổi chúng ta một ngày, chẳng chăm nổi chúng ta một đêm khi chúng ta ốm, chẳng khóc khi chúng ta thi đỗ đại học...
Em và anh cũng vậy, cũng chỉ là những người xa lại đến với nhau trong cuộc đời này. Vậy mà tại sao nhỉ, tại sao em lại nghĩ đến anh đầu tiên khi em muốn khóc (thậm chí có khi người làm em khóc lại chính là anh), tại sao em lại vì anh mà tập đan chiếc khăn đầu tiên trong cuộc đời mình, tại sao em lại có thể quên hết tất thảy khi đang ở bên anh. Bố mẹ em biết em nghĩ vậy chắc sẽ buồn lắm. Nhưng em đâu thể điều khiển cảm xúc của mình...? Mà biết đâu mẹ em ngày xưa cũng thế, cũng từng đặt bố em lên trên tất thảy mọi thứ trên đời?
Ngày anh nói yêu em, em thấy rằng em là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Đã không còn cảm giác nắm tất cả mọi cảm xúc trong tay nữa, nhưng cuối cùng em cũng tìm được người để em chia sẻ tất cả mọi cảm giác.
Thời gian trôi qua... Anh vẫn là người em yêu nhất nhất trên đời. Nhưng em không hiểu có điều gì trong chúng ta đang thay đổi?
Phải chăng, khi tình yêu càng trở nên nghiêm túc, khi chúng ta càng xác định gắn bó với nhau lâu và dài, thì cũng là khi chúng ta nhận thấy trước mắt còn quá nhiều chông gai... Em và anh chẳng thể yêu nhau hồn nhiên như xưa được nữa - khi thế giới này như chỉ có hai chúng ta biết là hai chúng ta yêu nhau. Đang ngày càng có quá nhiều thứ xen vào giữa tình yêu của anh và em. Bố mẹ em, mẹ anh, bạn bè em, bạn bè anh... Chúng ta phải nghĩ nhiều hơn, để cân bằng những mối quan hệ, làm hài lòng những mối quan hệ. Dù em biết đó là điều bắt buộc, nhưng sao đôi khi em lại thấy khó chịu với nó. Em mệt mỏi