n qua mê giọng nói của Ny thay vì mê cái món bánh tiêu nó bán.
“Duy mua nhiều bánh vậy về nhà ăn sao hết?” – Một lần Ny hỏi tôi khi hai đứa tôi đang chơi đá gà bằng cây cỏ dại. Tôi đã bối rối, làm sao tôi trả lời được?
“Duy muốn làm Ny vui hả? Đừng vậy nữa nhe, phải ăn thì Ny mới bán cho chứ!” – Đôi mắt Ny khi ấy như làm sáng bừng cả một khoảng trời nhỏ. Lần đầu tiên, trong lồng ngực của tôi, trái tim đã biết đến khái niệm thế nào là lệch nhịp.
…
Tôi và Ny cứ bên nhau như thế với những kỷ niệm đẹp đẽ mà tuổi thơ mang lại. Tôi thường xuyên đến chơi với Ny và rổ bánh tiêu, thường xuyên thôi chứ không phải luôn luôn, vì hôm nào bọn thằng Kiên tụ tập thì tôi cũng đành để Ny một mình. Tôi quý Ny, tôi biết lòng mình là vậy, nhưng không hiểu sao tôi không muốn ai biết được tình bạn giữa chúng tôi. Tự dưng tôi sợ thằng Kiên sẽ thấy và trêu chọc mình. Có lần Ny bị Kiên bắt nạt, thằng mập đó đã dùng gậy đánh Ny một cái thật đau. Nó bảo rõ ràng nó đã đưa tiền rồi mà Ny cứ vu oan giá họa. Tôi giận điên, Ny không bao giờ xấu xa đến thế, tôi ước gì lúc đó mình có thể chọi cho thằng Kiên một cục gạch vào đầu.
Nhưng sự thật thì tôi đã đứng yên sau một gốc cây và lẳng lặng nhìn Ny bị tụi nó đánh. Tôi đã hối hận. Giá mà tôi không bị nỗi sợ vớ vẩn ám ảnh thì có lẽ hôm ấy Ny đã không lủi thủi ra về với bộ dạng thê thảm.
ở bên nhau
2.
Mùa thu năm ấy, chúng tôi vào lớp một. Thằng Kiên và cả Ny học cùng lớp với tôi. Bộ dạng của Ny thật là thú vị, không, gọi là ngạc nhiên thì đúng hơn, Ny gần như lột xác với bộ đồng phục sạch sẽ, mái tóc dù vẫn một màu cháy nắng nhưng đã được buộc cao gọn gàng. Thằng Kiên suýt phun ra ngụm nước khi thấy Ny xuất hiện. Suốt cả buổi học hôm đó, nó ngồi cạnh tôi mà cứ dấm dúi hướng ánh mắt về phía Ny.
Tôi không thân thiết với Ny ở trên trường, mặc dù chiều nào tôi cũng sang nhà Ny chơi. Ny bị đám bạn trên lớp tẩy chay vì hoàn cảnh nghèo khổ của mình. Dường như không biết tôi sợ chơi với Ny vì điều đó, cô bé vẫn cười đùa vui vẻ mặc kệ tôi cứ đáp lại thờ ơ.
“Mày chơi với con bán bánh tiêu đó hả Duy?” – Một thằng bạn trong nhóm Kiên mập đã huých vào tay tôi lúc tan học, hỏi giọng khiêu khích. Tôi liếc nhanh qua bóng dáng nhỏ bé của Ny ở phía xa, rồi cúi đầu.
“Không có!”
“Thiệt không? Mày mà chơi với con bé nghèo rớt mồng tơi đó thì bọn tao nghỉ mày ra. Đừng hòng đá banh hay đổi bi với tụi tao nữa.”
Khi ấy, những trò chơi vô bổ vẫn có sức hút kỳ lạ đối với tôi. Và tôi, một thằng ngốc, đã đánh đổi Ny chỉ để giữ lại thứ tình bạn không đáng có với tụi con trai trong xóm. Từ đó, tôi không dám đến nhà Ny thường xuyên như trước nữa, vì tôi nghĩ bọn nó sẽ theo dõi mình. Mà Ny thì hầu như không có thói quen thắc mắc gì về chuyện của tôi. Lúc đó, tự dưng tôi thấy có lỗi với Ny quá chừng, nhưng tất cả sĩ diện đã kìm tôi lại.
Rồi không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa tôi và Ny từ “thường xuyên” đã trở thành “thỉnh thoảng”. Có lẽ nguyên nhân chính không phải vì lời đe dọa của bọn bạn, mà là vì cái sự hèn kém của tôi, tôi dần mất đi những buổi chiều ngồi bên Ny mặc dù lúc ấy tôi hầu như còn không nhận ra điều đó.
3.
Tuổi thơ qua đi, cứ nhịp nhàng với những dấu yêu như vậy.
Chúng tôi lớn lên, hết cấp một, rồi vào cấp hai. Tôi vẫn thế, cũng chẳng thay đổi gì nhiều, ngoại trừ tính cách thì đã trầm hơn trước. Tôi không chơi với bọn con trai loi choi trong xóm nữa, vì căm tụi nó có lần đã phá tan cái xe bán bánh nhỏ xíu mà Ny đã phải dành dụm mãi mới mua được.
Tôi nhớ đó là năm chúng tôi học lớp 6. Có vẻ như 5 năm tiểu học bị phân biệt giàu nghèo đã khiến Ny chai lì, hoặc cũng có thể chính b