ng thứ 6 sẽ qua quán VCD mua vài chiếc đĩa và đều đặn 5 giờ chiều hàng tuần. Sẽ đợi xe Bus.
Thụy Anh gần như la lên khi nghe thấy tôi đọc vanh vách thời gian biểu của Rain, những lúc như vậy, tôi chỉ biết cười. Khi bạn thật lòng thích một người nào đó, vô tình, những thói quen của người ấy như được in sẵn trong đầu bạn. Bạn chẳng phải cố nhớ, cứ tự nhiên nhất, và nó sẽ hiện ra thôi.
Tôi cũng không biết trả lời như thế nào, khi Thụy Anh một tuần hỏi tôi đến 3 lần câu hỏi : " Vì sao mày lại thích một đứa con trai mà ngay cả cái tên mày cũng không biết. Ngay cả một câu nói chuyện mày cũng không mở lời? Ngay cả địa chỉ, ngay cả trường mày cũng không chủ động hỏi là sao? Thế tóm lại là vì sao mày thích gã"
Câu trả lời duy nhất của tôi chỉ là : " Tao không biết."
Thực sự thì khó có câu trả lời nào cho câu hỏi đại loại như: Lí do gì bạn yêu người ấy?
Yêu là yêu thôi!
Và tôi cứ lặng lẽ để ý một Rain chưa một lần nói chuyện ấy - Gần 2 năm.
Mọi chuyện vẫn cứ bình lặng như vậy cho đến khi Thụy Anh không thể nào chịu được cái tính " bảo thủ" của tôi. Nó quyết tâm bảo tôi đi gặp cái gã mà tôi nhắn tin nhầm số kia với cái hi vọng nhỏ nhoi : Mong rằng mày sẽ có khởi đầu mới!
Và kết quả là tôi gặp hắn. Hazzzz.
....
Điền nốt thông tin vào tờ giấy xin việc, tôi chui lên giường, cố động viên bản thân ngủ sớm, để ngày mai còn vác cái tập hồ sơ xin việc kia đến cái quán quen thuộc. KFC.
Tự trấn an rằng đây là cái quán mà Rain hay đến, thay vì nghĩ đến cơn ác mộng càn quét 150 nghìn ngày hôm qua, tôi hùng dũng bước vào.
- Em đến xin việc sao? Hôm nay trực tiếp con trai ông chủ phỏng vấn đấy.
Chị gái quầy lễ tân có đôi mắt đậm mascara nở nụ cười thân thiện nhìn tôi, sau lại dùng ánh mắt bí mật thỏ thẻ. Cả cuộc đời tôi tính tới thời điểm hiện tại, đây là câu mà tôi thấy trong phút chốc mình trưởng thành lên nhiều quá. " Phỏng vấn" " Xin việc" !!!
Tôi lấy hết can đảm, vững dạ đáp.
- Vâng.
Vậy là tôi chính thức được đưa vào khâu phỏng vấn!
Công nhận là quán KFC này to và có uy tín lắm. Ngay cả cái chân phục vụ chạy bàn mà cũng phải ứng cử rồi phỏng vấn. Không lẽ ở đây toàn Tây dùng đùi gà rán hay sao?
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi mở cánh cửa đối diện. Vừa sải chân vào độ 5 bước, tôi chính thức muốn rút lui.
Trước mặt tôi, là hắn, là 150 nghìn hôm qua,- Ju!
Tôi chết điếng người . Ju là con trai ông chủ quán KFC?!! Thôi đúng rồi, ra là hôm qua hắn dẫn tôi vào quán nhà hắn để....mua đồ ăn cho nhà hắn. Đau nhất là mua đồ ăn nhà hắn để cho hắn ăn!!!
- Hey Ki. Trùng hợp quá ha!
Cố hướng mình tới quãng thời gian nhận những đồng tiền lương lấp lánh, tôi nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị từ trước, từ tốn trả lời.
- Vâng. Trùng hợp quá.
Hắn gật đầu nhẹ, rồi đảo mắt qua tập hồ sơ của tôi. Trong phòng có đúng 2 người. Tôi và hắn. Nên không khí cũng chẳng có vẻ gì căng thẳng, bởi tôi đang kìm chế cảm xúc!!!
- Ki là sinh viên năm hai? - Hắn hỏi.
- Ừ. À, Vâng! - Tôi trả lời.
- Bằng tuổi tôi. - Hắn cười. Rồi lại nheo mắt - Ki cao một mét 73?
Tôi khổ sở:
- Ừ.
- Thật sao?
- Đấy là tính đi giày cao gót. - Tôi cười cứng ngắc.
- Thật hả? - Hắn vẫn đa nghi.
- Giày 8 phân. Có tính không? - Tôi gần như gào lên.
Hắn gật gù ra điều đã hiểu. Đấy. Cuộc đời này thật lắm những điều trớ trêu và bất công. Bằng tuổi tôi mà chỉ vì được sinh trong cái bề cao vị thế mà giờ được cái quyền như ông già 60 tra hỏi một đứa đang chập chững vào nghề, nai lưng ra kiế