Anh Đào trong tư tưởng anh, nếu sau nầy anh lé phé đến ai khác là anh sẽ gây đỗ vỡ cuộc tình thâm sâu nầy.
-Anh không dại gì bỏ mồi bắt bóng, em tin anh đi!
Chỉ mấy ngày sau, xuất viện cha mẹ Yến Nhi rước Yến Nhi về nhà an dưỡng cho mạnh khỏe sẽ tiếp tục học trở lại như kỳ trước. Nhưng kỳ nầy, nơi phòng ngủ của Yến Nhi có cửa sổ thông ra một cái miễu Thổ Thần của chủ đất. Mỗi buổi chạng vạng, bà chủ đất đến đốt nhang và đèn trứng vịt nhỏ trong miễu lờ mờ với bức hồng điều trên vách có chữ viết đại hán tự “THỔ THẦN” hai bên có hai câu liễn, phía dưới chỉ vỏn vẹn cái lư hương, cái dĩa chứa hai cái chun gạo muối phía trước, đĩa trái cây bên mặt, độc bình hoa bên trái tươm tất. Hằng ngày bà chủ đất thần kỉnh mộ khan sớm tối cầu nguyện an bình cho cuộc đất mà bà cho mướn cất nhà ở cả xóm nho nhỏ có mấy chục cái nhà, rầm nguơn có nhiều người tiếp tay cúng oải thịnh soạn. Yến Nhi rất vui thích khi có đông người đến cúng lạy vào dịp rầm nguơn, ngay cả Má nàng cũng mang lễ vật ra cúng kiếng nữa. Nhiều người tin tưởng Thổ thần linh thiêng hộ độ trong xóm nhỏ nầy ít bị xáo trộn do cao bồi du đãng và làm ăn phấn chấn.
Yến Nhi thường hay mở cửa sổ ra khi đi học về nhìn cây cối quanh miễu yên tịnh mát mẻ tâm trí lắm, tuy cách một hàng rào lưới sắt sang phần đất của bà chủ có trồng mấy cây táo, nhãn, sa bô chê và bưởi, cùng mấy liếp bông hoa, thông thường dâng cúng ở miễu Thổ thần.
Tối lại Yến Nhi đến đóng cửa sổ lại trước khi đi ngủ, bỗng nhiên Yến Nhi thấy Anh Đào lướt nhẹ ngang qua cửa sổ mặc đồ trắng với cái ngực đầy máu, Yến Nhi sợ quá đóng vội cửa lại, nhưng cửa cứ khựng lại kéo không vô, bên ngoài Anh Đào vẫn phất phới lướt qua lướt lại khiến Yến Nhi cố gắng trầm tĩnh theo lời căn dặn của Thanh Tùng, mở to mắt nhìn kỹ bóng trắng đương nhiên bóng dáng Anh Đào từ từ loãng ra mất dạng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sổ lại và tự trách mình sao để ảo giác trấn ngự mãi.
Ngày nào cũng vậy, mỗi buổi tối khi ra đóng cửa sổ, Yến Nhi đều thấy bóng dáng Anh Đào từ miễu lướt nhẹ sang tới gần cửa sổ, lượn lờ tới lui cho tới lúc Yến Nhi trấn tĩnh mới mất dạng. Khổ sở càng lắm, Yến Nhi hối hận càng nhiều về tội lỗi mình đã ám hại Anh Đào, mất ăn mất ngủ, sức khỏe hao mòn, chỉ một tháng sau Yến Nhi mất hết năng lực để đến trường học tập, khiến Diệu Tần và Thúy Hằng phải đến tận nhà thăm viếng vào một buổi chiều sau khi mãn giờ học, cha mẹ Yến Nhi hướng dẫn đến tận phòng ngủ của Yến Nhi, thấy nằm thiêm thiếp trên giường, Diệu Tần đến bên cạnh nắm tay lắc nhẹ mấy cái Yến Nhi mới mở mắt ra, nở nụ cười héo hắt:
-Cậu đau ốm bỏ học, khiến chúng tớ lo ngại quá đi.
-Tớ … đang… bị quỷ ám…- Yến Nhi thiều thào.
-Ma quỷ nào ám cậu?
-Quỷ… Anh Đào…
-Sao lại là Anh Đào?
-Tớ … hối hận… đã ám hại nó…
-Trời! …Sao lại có chuyện đó?
-Các cậu… lại mở… cửa sổ …ắt biết…
Trong lúc Diệu Tần đi lại mở cửa sổ, Thúy Hằng đã lột vỏ trái cam xong, nậy ra một múi kê vào miệng Yến Nhi nặn cho nước cam chảy để Yến Nhi nuốt uống cho thông cổ. Bấy giờ bên ngoài trời đã chạng vạng, bà chủ đất đã đốt nhang đèn xong nơi miễu, nhấp nhá ánh đèn lờ mờ, Diệu Tần thấy bóng trắng phất phơ từ ngôi miễu lướt nhẹ về phía cửa sổ đến tận hàng rào, đảo tới đảo lui, Diệu Tần vội ngoắt Thúy Hằng đến cùng xem thấy rõ Anh Đào như còn sống lả lướt tới lui không chạm mặt đất, vết máu nơi ngực còn in rõ trên tà áo lụa trắng. Cả hai thò lõ mắt nhìn kỹ lại thấy hình dáng từ từ loãng ra và tan biến mất .
-Đúng rồi, Yến Nhi đã bị Anh Đào ám toán, nên mới ra nông nỗi nầy, chúng mình phải lo cứu giúp bạn mới được.